Mắt long sòng sọc, Hâm Đình đánh liên hồi vào Tiêu Chấn Nam, còn muốn cào nát cả bộ mặt đội lớp người mà bên trong là một con quái vật khát máu, gớm ghiếc!
Tiêu Chấn Nam chống trả trước sự kích động từ đối phương, liền đẩy mạnh Hâm Đình ngã nhào vào bàn khiến cho cô cùng tô cháo rớt xuống đất. Cô lồm cồm ngồi dậy, giữa xung quanh bao nhiêu mảnh sứ ngổn ngang đổ vỡ, thứ chất lỏng sền sệt của cháo vấy lên quần áo cô thật dơ bẩn.
Hâm Đình quay qua liếc nhìn Tiêu Chấn Nam đang chỉnh trang lại y phục đồng thời thản nhiên hỏi:
- Ánh mắt đó của em là sao, căm hận tôi lắm à? Cho dù như vậy thì em có thể làm gì được tôi, tố giác với cảnh sát sao? Em còn không thể rời khỏi căn phòng này thì nói chi tới việc tố giác, chưa kể không có chứng cứ thì ai sẽ tin em? Ngay cả vụ cô nhi viện W mà tôi còn an toàn rút khỏi đó chẳng chút dấu vết!
- Tiêu Chấn Nam! Người làm trời thấy, quả báo nhất định sẽ tới!
- Vậy thì tôi chờ thử xem sao! Trông em bẩn thỉu quá đấy, lát nữa tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo. Hôm nay em không ngoan, nên sẽ không được nhìn Yên Yên đâu.
Gã Chấn Nam ấy rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Hâm Đình ngồi tựa vào chiếc bàn vừa đổ nhào, trong lòng mười phần bất lực. Nghĩ tới Yên Yên, cô nhắm mắt khóc khẽ, với tình hình này phải làm thế nào đây…?
***
Cái sự biến thái của Tiêu Chấn Nam còn tiến xa hơn nữa!
Sau một tuần bị giam lỏng, vào ngày nọ, Hâm Đình được gặp Yên Yên ngay trong phòng ăn! Chẳng hiểu lý do gì mà Tiêu Chấn Nam bày biện ra một bữa tối, yêu cầu mọi người cùng ngồi ăn với nhau. “Mọi người” ở đây ngoài hai mẹ con Hâm Đình ra thì còn có cả Dịch Nghiễm!
Sau đợt ông bị tăng xông máu bất tỉnh thì cô chẳng rõ tình hình ba chồng thế nào, tiếp theo mới biết ông nằm liệt giường, mỗi ngày “đứa con trai ngoài giá thú” đều đến thăm khám cho ông. Nay Hâm Đình mới thấy Dịch Nghiễm ngồi yên trên ghế dựa, mắt nhìn vô hồn, thân thể không cử động gì được nhiều, cũng có thể do ảnh hưởng từ đợt tăng huyết áp lần đó.
Hâm Đình ôm vội lấy Yên Yên, quan sát khắp người con gái xem thử có bị gì không. Cũng may con bé vẫn bình thường, chỉ là hơi gầy gò hốc hác một chút.
- Mẹ Đình ơi, con sợ lắm! Mẹ đưa con rời khỏi đây đi ạ! - Yên Yên mếu máo.
- Yên Yên ngoan, chờ thêm một thời gian nữa nhé, mẹ sẽ cứu con...
Thực sự khi nói câu đó, bản thân Hâm Đình cũng không chắc chắn được mấy phần. Với sự giam giữ cẩn mật của Tiêu Chấn Nam, tình hình này chẳng biết tới khi nào hai mẹ con mới có thể thoát ra! Trước mắt, cô cần trấn an Yên Yên để con bé ngoan ngoãn không chọc giận gã quái vật họ Tiêu kia, chỉ có vậy thì nó mới bình an.
Hâm Đình đưa mắt nhìn Dịch Nghiễm, chưa kịp hỏi thăm ông thì Tiêu Chấn Nam xuất hiện, đồng thời ra dấu cho vệ sĩ tách hai mẹ con Hâm Đình ra, đẩy mỗi người ngồi vào đúng vị trí do anh ta sắp xếp.
Tiêu Chấn Nam ngồi ở đầu bàn ăn, bên trái có Dịch Nghiễm, bên phải có Hâm Đình và bên cạnh cô là Yên Yên.
- Anh như thế này là có ý gì? - Dù rất ghét mở miệng nói chuyện với tay họ Tiêu nhưng với bữa cơm ngột ngạt không báo trước như vậy khiến Hâm Đình phải hỏi.
- Ý gì là ý gì? - Chấn Nam phủ khăn ăn lên đùi, bình thản đáp - Chưa bao giờ em ăn một bữa cơm gia đình sao? Thời gian gần đây vì phải tiếp quản sản nghiệp Dịch gia nên tôi quá bận bịu, đêm nay tranh thủ nghỉ ngơi nên tôi muốn chúng ta dùng bữa tối với nhau. Có phải như thế rất giống một gia đình không chứ? Có ba, có vợ chồng và cả con gái, gia đình bốn người chúng ta đầy đủ rồi!
Hâm Đình bất động nhìn Tiêu Chấn Nam nói huyên thuyên với bộ mặt vui vẻ, bản thân không nghĩ gã đó lại đang muốn chơi trò “gia đình bốn người”. Nói mới để ý, cách sắp xếp chỗ ngồi bây giờ y hệt như bữa cơm gia đình của cô và Dịch Quân mấy năm về trước.
Tiêu Chấn Nam hiện ngồi đúng vị trí giống Dịch Quân, cứ như thể chứng tỏ mình đứng đầu Dịch gia và biệt thự này. Hâm Đình liền hiểu, gã đàn ông độc ác ấy luôn mơ về cái việc anh ta sẽ thay thế Dịch Quân! Mơ về một gia đình của riêng mình!
Mặc dù Tiêu Chấn Nam là bác sĩ nhưng rõ ràng anh ta cũng mắc bệnh tâm thần!
- Sao thế? Không muốn ăn à? Hay em đợi tôi đút tận miệng?
Hiểu rõ sự biến thái của Tiêu Chấn Nam nên Hâm Đình phải kìm chế, bất đắc dĩ liền cầm muỗng lên, bắt đầu ăn dù nuốt không trôi.
- Y Y à, mẹ Đình đã ăn rồi kìa, con cũng nên nghe lời mà ăn đi. Nếu con không chịu thì ba Hải sẽ đem cơm vứt cho chó ăn đấy, bị nhịn đói rồi thì đừng có khóc lóc!
Ánh mắt đáng sợ kèm theo lời lẽ đe dọa từ Chấn Nam khiến Yên Yên rụt vai lại và run rẩy, miệng mếu máo sắp khóc tới nơi. Tức thì Hâm Đình dỗ dành rồi mau chóng đút cơm cho nó ăn. Cô không muốn Tiêu Chấn Nam tức giận lên sau đó sẽ làm những việc tồi tệ với con gái mình.
Thấy “vợ” và “con gái” đã ngoan ngoãn ăn cơm rồi, bấy giờ Chấn Nam mới nhìn qua Dịch Nghiễm ngồi bất động, ánh mắt vô hồn, liền mỉm cười bảo:
- Ba cũng nên dùng bữa đi chứ. À suýt thì con quên mất, ba không cử động được, thế để con đút cho ba ăn nhé!
Anh ta múc một muỗng súp đưa lên miệng Dịch Nghiễm, nhưng vì ông đang bất động nên không thể nuốt súp vào được, thành thử dòng chất lỏng đỏ sệt chảy ngoằng ngoèo xuống cằm và cổ, ướt đẫm chiếc áo sơ mi ông đang mặc. Cau mày khó chịu, anh ta thở dài chán nản, chẳng hề ngừng lại mà còn tiếp tục đút súp cho ba ruột.
- Nuốt! Nuốt đi nào! Ba à, tôi bảo ông nuốt vào cho tôi!
Hâm Đình trân trối trông cái cảnh Tiêu Chấn Nam như thể phát tiết, trút hết bực tức lên cơ thể bệnh tật của ba chồng cô. Anh ta điên rồi, cứ liên tục đút súp vào miệng Dịch Nghiễm dù biết rõ ông không thể nuốt vì toàn thân nào đâu thể cử động. Nước súp làm ướt hết áo ông, trông rất dơ bẩn lẫn nhếch nhác.
- Dừng lại, Tiêu Chấn Nam! - Hâm Đình bức xúc lên tiếng - Ba ra nông nỗi này làm sao mà ăn uống được, mấy ngày trước cũng chỉ toàn truyền dịch cho ông!
- Em im mồm cho tôi! - Chấn Nam quát lên, tiếp theo liền bình tĩnh lại - Được rồi, ba không muốn ăn súp thì thôi, cứ ngồi ở đấy nhìn chúng tôi dùng bữa là đủ! Nào nào, ba chúng ta cùng ăn thật ngon, những bữa tối tiếp theo cũng đều thật vui vẻ!
Trong khi Chấn Nam ăn một cách sung sướng thì Hâm Đình nhìn lại Yên Yên, con bé vừa ăn vừa rơi nước mắt, ban nãy chứng kiến cảnh ông nội bị “ba Hải” ép nuốt súp tới mức đáng thương thì đứa trẻ này đã sợ hãi vô cùng! Thương xót con gái, cô chỉ có thể chịu đựng “bữa tối gia đình” địa ngục này.
Những đêm tiếp theo sẽ phải làm sao đây? Cô cảm thấy trước mắt chỉ là một màu đen giăng lối.
… Phải làm gì đó để thoát khỏi tình cảnh kinh khủng này! Đấy là điều mà Hâm Đình suy nghĩ liên tục khi đi qua đi lại trong phòng. Đêm qua cùng Tiêu Chấn Nam trải qua bữa cơm kinh dị cùng với sự biến thái vặn vẹo của tên họ Tiêu, mọi thứ càng thôi thúc cô cần nhanh chóng đưa Yên Yên rời đi, cứ tiếp tục ở lại đây khéo có ngày con gái bé bỏng của cô cũng sẽ bị gã ma quỷ ấy hành hạ giống như Dịch Nghiễm.
Nhưng phải thoát bằng cách nào đây? Liệu ở bên ngoài còn có ai giúp được cô?
Hâm Đình nhắm mắt mệt mỏi, đúng lúc nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên.
- Phu nhân, tôi là quản gia. Tôi đến đưa trà và bánh ngọt cho cô dùng.
Cửa phòng mở, ông quản gia lớn tuổi đẩy xe vào, mỉm cười chào Hâm Đình xong liền chậm rãi lấy bình trà lẫn đĩa bánh ngọt đặt lên bàn.
- Những người hầu khác đâu, sao lại để ông làm mấy chuyện này?
- Thưa, họ bị đuổi hết cả rồi. Bây giờ trong biệt thự chỉ còn tôi và hai đầu bếp nấu nướng thôi, thành thử chuyện hầu hạ phu nhân và ông chủ, đều chỉ do tôi làm.