Lọc Truyện

100 Cách Cưng Vợ

CHƯƠNG 179: DỌN ĐẾN Ở CÙNG.

“Vậy cô nghĩ rằng mình đúng sao?” Ánh mắt lành lạnh của La Quyết Trình nhìn thẳng vào cô: “Cô là một bác sĩ phẫu thuật chứ không phải là một nhà tâm lý học, cô không cần phải giao tiếp với bệnh nhân, nếu tâm trạng của Giang Sở Tinh bị cô kích thích trở nên suy sụp thì cô tính làm sao?”

“Cô ta sẽ không bị suy sụp.”

“Trên đời này không gì là không thể.” Thấy Điền Tang Tang không có chút thái độ hối hận nào, La Quyết Trình thất vọng cực kỳ: “Cô về trước đi.”

Nói xong, La Quyết Trình quay người lại và định trở về phòng vô trùng.

Điền Tang Tang lập tức kéo lấy cánh tay anh, đây cũng chính là lần đầu tiên mà cô dám túm lấy anh sau một khoảng thời gian dài theo anh như vậy: “Tại sao tôi phải đi?”

La Quyết Trình dừng bước chân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng bướng bỉnh cực kỳ của cô, anh liền cất giọng bình tĩnh nhưng vô cùng tàn nhẫn: “Ở đây không cần một bác sĩ không chuyên nghiệp.”

Không chuyên nghiệp.

Đã gần nửa năm, và đây là những gì anh đánh giá về cô.

Điền Tang Tang đã luôn làm việc chăm chỉ không chỉ vì cô là sư muội của La Quyết Trình, mà vì cô còn muốn được vị chuyên gia được cả giới y học công nhận này gật đầu công nhận, nhưng chỉ vì những lời nói lúc nãy, mà anh đã phủ nhận tất cả mọi thứ của cô rồi.

Thất vọng, lạc lõng, buồn bã, bất lực và còn trộn lẫn với một loại cảm giác không thể nói rõ được.

Những cảm xúc mà Điền Tang Tang luôn nhẫn nhịn từ trước đến nay đều bùng phát vào thời khắc này, rõ ràng cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lao, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng tủi thân, vô cùng bực bội.

Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, mà lại trở thành một bác sĩ không chuyên nghiệp như anh nói như vậy.

Khi đôi con ngươi vốn luôn bình tĩnh, hay thậm chí là lãnh khốc của La Quyết Trình chạm vào khóe mắt đỏ ửng của cô, cuối cùng cũng có chút gợn sóng, hàng lông mày anh chợt cau lại dữ dội hơn nữa, cô ấy…khóc rồi sao?

Anh mở miệng định nói gì đó nhưng Điền Tang Tang lại không cho anh cơ hội nữa, cô xoay người lại rồi chạy đi.

Nhìn thấy bóng ảnh biến mất trong tầm mắt, hai bàn tay để ở hai bên người La Quyết Trình chợt siết lại thành nắm đấm, đôi chân dài thượt dưới lớp áo trắng kia sải bước đi được một bước thì ngừng lại, lát nữa còn một đống công việc bận rộn, không có thời gian đi quan tâm cô ấy.

Trong phòng bệnh, Giang Sở Tinh nhìn chăm chú vào người đàn ông ngồi bên giường, sau khi bị Điền Tang Tang nói vài câu, cô ta không còn dám mở miệng nói gì tùy tiện nữa, cô sợ sẽ nói phải điều gì anh không thích nghe rồi mọi thứ sẽ phản tác dụng mất.

Lục Hi cũng không buông lời trách cô nữa, nhưng Giang Sở Tinh chỉ cảm thấy rằng đôi mắt mà anh nhìn mình đã không còn giống như trước đây nữa rồi, cũng có đau lòng, cũng có quan tâm, nhưng hình như còn thiếu đi một cảm giác gì đó nữa.

“Sau này đừng làm như vậy nữa.” Giọng nói của anh rất trầm, khiến cô ta rõ ràng cảm nhận được sự phản đối của anh đối với chuyện này.

Giang Sở Tinh thầm thở phào, nhưng trên khuôn mặt vẫn duy trì bộ dạng đáng thương tội nghiệp: “Em biết rồi, xin lỗi Hi, em chỉ là khó chịu trong lòng rồi không biết làm sao mà thôi, mỗi ngày đều chỉ có em ở một mình, ngày trước còn có Khâu Trình và mấy bác sĩ khác, nhưng bây giờ chỉ có em thôi, như vậy em rất là dễ suy nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại khiến tâm trạng trở nên tiêu cực.”

“Sở Tinh, cho dù như thế nào đi nữa cũng không được lấy thân thể của mình ra chơi đùa, ba mẹ em trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không đồng ý mấy chuyện này đâu.” Lục Hi rất hiếm khi chủ động nhắc đến ông bà nhà họ Giang, nhưng lúc này anh lại chủ động nhắc đến, điều này có thể thấy trong lòng anh sợ hãi như thế nào.

“Em biết, nhưng em sợ em không kìm chế được mình…” Giang Sở Tinh buồn bã nhìn anh: “Hi à, em cũng không biết mình bị sao nữa, không có ai ở cạnh em, em sẽ nghĩ nhiều lắm.”

Lục Hi nghe thấy vậy, trên mặt anh cũng không có biểu tình gì nhiều, anh chỉ bình tĩnh nghe cô ta nói hết: “Anh sẽ mời một bác sĩ tâm lý đến, bình thường để cô ta ở cạnh em cũng được, có một…”

“Em không cần.” Giang Sở Tinh không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối thẳng, ngữ khí cô ta trở nên có chút cấp tiến: “Em không muốn để người ngoài thấy bộ dạng như ma như quỷ này của em!”

Kể từ khi mắc phải chứng bệnh lạ này, cô ta đã không còn là một Giang Sở Tinh rực rỡ như trước nữa, mà là một người bệnh người không ra người, ma không ra ma!

“Sở Tinh…” Lục Hi muốn khuyên nhủ cô.

Nhưng Giang Sở Tinh lại cắt lời anh, rồi còn cất giọng mang chút khó xử: “Hi à, em có một yêu cầu quá đáng, cũng không biết nên nói với anh như thế nào nữa, thật ra em không muốn nói, nhưng trạng thái bây giờ của em quá kỳ lạ rồi, em không biết lần sau em có còn làm hại bản thân mình nữa không, cho nên…”

Lục Hi cũng không ngạc nhiên khi cô ta mở miệng yêu cầu một cái gì đó, vì trong những năm qua, việc thỏa mãn cô ta đã trở thành thói quen trong tiềm thức của anh rồi: “Em nói đi.”

“Dù sao biệt thự Thành Bắc cũng lớn như vậy, em muốn anh và cô Thẩm chuyển đến sống được không, ở gần nhau cũng sẽ tiện hơn, hơn nữa ngày ngày đều ở cùng nhau, vậy thì cô Thẩm chắc sẽ không còn cảnh giác với em như vậy nữa…”

“Không được!” Không đợi cô nói hết, Lục Hi liền từ chối thẳng, mi tâm người đàn ông chùng xuống thấp, cho thấy sự phiền muộn trong tim anh lớn đến nhường nào.

“Em sẽ không làm phiền hai người đâu, em chỉ muốn có người ở cùng với em thôi.” Ngữ khí của Giang Sở Tinh như thể đang nói ‘Chỉ là một chuyện nhỏ xíu mà cũng không thể đáp ứng em sao?’

Thẩm Dĩnh ở trong văn phòng nhìn thấy cũng không nhịn được mà nhíu mày lại, cái cô Giang Sở Tinh này đúng là đầy thủ đoạn, đợt sóng này còn chưa yên thì lại mang thêm một đợt sóng khác, dọn qua sống cùng sao? Cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, cũng đã ba mươi tuổi rồi, có thích hợp hay không không lẽ cô ta còn không biết sao?

Thẩm Dĩnh nhìn Lục Hi một cách lo lắng, cô sợ rằng anh sẽ đồng ý, nhưng may mắn thay, anh đã không làm thế.

“Đây không phải là một vấn đề nhỏ, việc tụi anh qua đó cũng không nhất định sẽ có lợi cho sự hồi phục của em.”

Giang Sở Tinh bị anh từ chối hết lần này đến lần khác nên trái tim cô ta đã đủ lạnh lẽo rồi, nhưng cô ta vẫn không cam chịu từ bỏ dễ dàng như vậy, chỉ cần có cơ hội cô ta nhất định sẽ tranh thủ, chứ nếu không cũng không biết khi nào mới có lần sau nữa.

“Nhưng tâm trạng hiện tại của em không muốn tham gia điều trị chút nào…”Cô ta nói nghe sao mà đáng thương, như thể cô ta bị cả thế giới bỏ rơi vậy: “Cho dù có chữa khỏi đi chăng nữa, cũng không có người nhà thì cần gì làm vậy nữa.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!